Tạp chí Nghiên cứu quốc tế số
ra ngày 7 tháng 9 năm 2015 đăng bài Tại sao Việt
Nam không bị đồng hóa sau 1.000 năm Bắc thuộc? của ông Nguyễn Hải Hoành. (http://nghiencuuquocte.net/2015/09/07/viet-nam-khong-bi-dong-hoa-1000-nam-bac-thuoc/).
Trong bài viết hơn 5000 chữ, tác giả cho rằng: “Có thể kết luận: dân tộc Việt Nam tồn tại được và không bị đồng hóa sau
hơn 1.000 năm chịu sự thống trị của một quốc gia liền kề có nền văn hóa lớn mạnh
là nhờ đã phát huy bản lĩnh trí tuệ của mình, thể hiện ở chỗ sáng tạo được biện
pháp đọc chữ Hán bằng tiếng Việt, qua đó đã vô hiệu hóa chủ trương đồng hóa
ngôn ngữ của các triều đại phong kiến Trung Hoa.”
Đó là cách nhìn rất sai về con
người và văn hóa phương Đông. Một cách nhìn giản đơn, hời hợt trong khi thực tế
lịch sử phức tạp và sâu xa hơn nhiều.
Lâu nay, chúng ta nói quen
miệng: văn hóa Trung Hoa, tiếng nói
Trung Hoa, chữ viết Trung Hoa… nhưng thực sự chưa ai biết người Trung Hoa là ai? Vì vậy những chuyện về Tiếng nói Trung Hoa, chữ viết Trung Hoa, văn hóa Trung Hoa… thiên hạ
bàn bao nhiêu cũng hầu như là nói mò, tán dóc! Không thể trách ông Nguyễn Hải
Hoành cùng các học giả Việt Nam vì cho tới nay chính người Trung Hoa cũng không
trả lời được những câu hỏi trên!
Trong tiểu luận này, tôi xin trình bày cách
nhìn khác, bằng con mắt của thế kỷ mới.
I. Nguồn
gốc người Trung Hoa
70.000 năm trước, hai đại chủng Homo sapiens
là Australoid và Mongoloid từ châu Phi, theo ven biển Ấn Độ tới Việt Nam. Tại
đây, họ hòa huyết với nhau rồi con cháu họ hòa huyết tiếp trong nhiều vạn năm,
cho ra hai chủng người Việt cổ Indonesian (Lạc Việt) và Melanesian. Trong quá
trình hòa huyết, họ cũng hòa hợp về tiếng nói. Chủng Lạc Việt (Indonesian) là
đa số, giữ vai trò lãnh đạo về xã hội và ngôn ngữ. Sau đó, người từ Việt Nam đi
lên khai phá Hoa lục rồi vượt eo Bering sang chinh phục châu Mỹ. Khoảng 4000
năm TCN, người Việt sống khắp Hoa lục và
xây dựng ở đây nền văn hóa nông nghiệp rực rỡ. Khoảng 3300 năm TCN, tổ tiên ta
lập nhà nước đầu tiên với vị vua huyền thoại Thần Nông ở kinh đô Lương Chử vùng
Thái Hồ. Khoảng năm 2879 TCN, nước Xích Quỷ của Kinh Dương Vương ra đời. (1)
Năm 2698 TCN, người Mông Cổ
du mục xâm lăng đất của người Việt ở Nam Hoàng Hà, dựng vương triều Hoàng Đế.
Do số người ít, văn hóa chưa phát triển, người Mông Cổ học nghề nông cùng tiếng
nói của người Việt. Tiếng Việt bị nói trại theo giọng Mông Cổ và trong vai trò
thống trị, người Mông Cổ áp đặt xã hội nói theo cách nói Mông Cổ (Mongol
parlance) mà ngày nay ta gọi là “nói ngược” phụ trước chính sau: tôi đi trước -> tôi trước đi; Thịt gà -> gà thịt… Trong quá trình
sinh sống, người Mông Cổ hòa huyết với người Việt, sinh ra người Hoa Hạ. Sau mấy
đời, người Mông Cổ thuần chủng không còn, người Hoa Hạ thay cha ông, thiết lập
các triều đại từ Nghiêu, Thuấn tới nhà Chu. Cả thời kỳ lịch sử dài, người Hoa Hạ
chỉ chiếm giữ phần nhỏ đất Hoa lục. Ở phần đất còn tự do rộng mênh mông, người
Việt thành lập những tiểu quốc, luôn chống lại kẻ xâm lăng. Tuy nhiên, do nắm
vai trò chính thống, người Hoa Hạ coi các tộc người Việt bản địa là man di còn
mình là cội nguồn của dân tộc Trung Hoa. Cuối thời Chu, nhà Tần gồm những bộ tộc
Tây Nhung người Việt, diệt lục quốc, nắm quyền lãnh đạo. Do mất vai trò thống
trị, người Hoa Hạ mất vị trí tầng lớp tinh hoa, hòa tan trong cộng đồng Việt
đông đảo. Hạng Võ rồi Lưu Bang, là người Việt nước Sở diệt nhà Tần, lập nhà
Hán. Vương quyền vào tay người Việt. Nhưng do vang bóng của Hoa Hạ trong quá khứ
nên nhà Hán cũng tự nhận là Hoa Hạ!
Như vậy, tổ tiên người Trung Hoa là người Lạc
Việt từ Việt Nam đi lên khai phá Hoa lục từ 40.000 năm trước. Trong quá trình sống
trên lưu vực Hoàng Hà, người Việt hòa huyết với người Mông Cổ, sinh ra người Việt
hiện đại, chủng Mongoloid phương Nam, mà người Hoa Hạ là một bộ phận. Sau cuộc
xâm lăng của Hoàng Đế, người Việt Mongoloid phương Nam lan tỏa xuống phía Nam
và Đông Nam Á, làm chuyển hóa di truyền hầu hết dân cư Đông Nam Á sang chủng
Mongoloid phương Nam như hiện nay. (2)
II. Tiếng nói và chữ viết Trung Hoa.
1. Về nguồn gốc của tiếng nói Trung Hoa
Khi di cư, người tiền sử
mang theo tiếng nói của mình từ quê mẹ châu Phi tới Việt Nam. Tại đây, cùng với
hòa hợp máu huyết cũng diễn ra hòa hợp ngôn ngữ giữa các tộc người. Tiếng Lạc
Việt Indonesian thành chủ thể của tiếng nói cộng đồng. Cố nhiên, tiếng nói
không đồng nhất bởi lẽ, ngoài tiếng Lạc Việt được dùng như tiếng “phổ thông”
thì mỗi nhóm có tiếng nói riêng. Do vị trí địa lý, khu vực miền Trung là nơi mà
tổ tiên chúng ta định cư sớm nhất (bằng chứng là các di chỉ Núi Đọ, hang Con
Moong). Vì vậy, ngôn ngữ vùng này là ngôn ngữ gốc của người Việt. Người di cư
đưa tiếng Việt tới Quảng Đông, Phúc Kiến rồi chiếm lĩnh toàn bộ Hoa lục. Do sống
tại những môi trường địa lý cùng sự tiếp xúc dân cư khác nhau, tiếng nói bị
phân ly, ngày càng xa nhau tới mức không hiểu được nhau. Vì vậy, thời nhà Chu
đã cho tiếng phương Nam là Nhã ngữ, có nghĩa là thứ tiếng nói thanh nhã và khuyến
khích dân chúng dùng Nhã ngữ. (3) Ngày nhỏ nghe các cụ truyền
ngôn: “Hoa Việt đồng văn đồng chủng” quả tình tôi không thể nào hiểu nổi. Nhưng
từ khám phá hôm nay thấy cha ông ta vô cùng sáng suốt!
2. Về chữ viết Trung Hoa
Truyền
thuyết Trung Hoa nói rằng Hoàng Đế sai Thương Hiệt làm ra chữ. Nhưng trên thực
tế, nhà Hạ chưa có chữ và hơn nửa thời Thương, người Hoa Hạ cũng chưa có chữ. Trong
khi đó, trên vùng cư trú của người việt, chữ tượng hình được sáng tạo từ rất
lâu rồi. Khảo cổ học khám phá, 9000 năm trước ký tự tượng hình đã xuất hiện ở
văn hóa Giả Hồ. Cuối năm 2011 phát hiện “phù tự” (chữ dùng cho bùa chú, tế tự)
khắc trên đá tại di chỉ Cảm Tang tỉnh Quảng Tây 4000 – 6000 năm trước. Chữ khắc
trên giáp cốt cũng tìm thấy ở văn hóa Lương Chử hơn 3000 năm TCN. Từ những phát
hiện chữ viết sớm (trước khi người Hoa Hạ ra đời) trên vùng đất cư trú của người
Việt, cho thấy, chữ tượng hình Giáp cốt văn là do người Việt sáng tạo. Từ Cảm
Tang, chữ được đưa lên Hà Nam vùng Trong Nguồn, là trung tâm kinh tế văn hóa lớn
của người Việt. Chữ được cải tiến và được dùng làm công cụ ghi chép. Khoảng
1300 năm TCN, vua Bàn Canh chiếm đất An Dương của người Việt, lập triều Ân.
Chính ở đây người Hoa Hạ gặp Giáp cốt văn. Thấy giá trị lớn của chữ giáp cốt,
nhà Ân đã đưa chữ của người Việt lên bước phát triển cao. Tiếp đó nhà Chu chuyển
từ văn khắc trên yếm rùa, xương thú thành chữ viết trên lụa, trên thẻ tre, khắc
trên đồ đồng. Nhà Tần, một quốc gia người Việt, làm cuộc cách mạng chuẩn hóa
văn tự, đưa chữ tượng hình có diện mạo như ngày nay. (2)
Chữ
tượng hình được chế ra để ghi âm tiếng Việt là sự thật không chỉ thể hiện ở nguồn
gốc của nó mà còn được lưu giữ trong Thuyết văn giải tự, cuốn từ điển đầu tiên
do Hứa Thận người thời Hán viết. Dù văn bản hiện nay có nhiều thay đổi do các đời
sau cải sửa nhưng gốc của nó là cuốn sách ghi lại cách đọc chữ vuông bằng tiếng
Việt.
Ta thử xét đến chữ Bàn trong sách này:
番: 獸足謂之番。从釆;田,象其掌。附袁切
Phiên: Thú túc vị chi
phiên. Tùng thể; điền, tượng kỳ chưởng. Phù viên thiết. (Phiên: Chân thú
gọi là phiên, viết theo thể; theo điền, như là chưởng.)
Phần trên được dịch theo quan
niệm của đa số hiện nay. “Phù viên thiết” cũng là do đời sau thêm vào
mà phiên âm như vậy, chứ thật ra thì đoạn văn trên phải dịch là “Bàn:
thú túc vị chi bàn, tùng thể; điền, tượng kỳ chưởng.” Tiền thân của chữ
Phiên 番
ở thời Hán, vào lúc ông Hứa Thận còn sống thì đọc là Bàn. Bàn: chân
thú gọi là bàn (bàn chân), viết theo bẻ 釆
(thể) và đàn 田 (điền), tựa cái bàn (tay, chân)...
(Đỗ Ngọc Thành – Đi tìm nguồn gốc chữ Nôm. Nhannamphi.com)
Vì vậy, nếu truy tới cùng
thì mọi chữ vuông chỉ khi đọc bằng tiếng Việt và giải nghĩa bằng nghĩa tiếng Việt
mới chính xác. Thí dụ câu Lang bạt kỳ hồ/tái
trí kỳ vĩ trong kinh Thi, được Chu Hy giảng: “Hồ là cái yếm ở cổ con sói
khi già thì thòng xuống nên con vật bước tới dẵm phải yếm, bước lui đạp phải
đuôi. Câu thơ chỉ tình trạng tiến thoái lưỡng nan.” Rõ ràng là vô lý vì không
bao giờ con sói có yếm ở cổ! Ngay những loài có yếm như bò hay lạc đà thì cũng
không bào giờ yếm chùng đến nỗi con vật dẫm phải! Thực ra, “hồ” vốn là hố, hang trong tiếng Việt của người làm
ra kinh Thi với ý nghĩa: “sói trốn vào hang/ vẫn lòi cái đuôi”, mô tả tình trạng
giấu đầu hở đuôi của con sói để lên án đám quý tộc che giấu cuộc sống ăn trên
ngồi trốc của mình. “Hố” của tiếng Việt được đưa vào kinh ở thời Chu nhưng sau
đó, người thời Tống không còn hiểu tiếng Việt nữa nên chuyển thành “Hồ” và biến
nghĩa thành cái yếm của con sói! (4)
3. Khi sang Việt Nam, người Hán nói tiếng gì?
Với nhiều người thì đó là
câu hỏi lẩm cẩm, bởi lẽ cố nhiên, người Hán phải nói tiếng Hán. Nhưng tiếng Hán
là tiếng gì? Chỉ mới đây, tôi mới khám phá ra: khi sang việt Nam người Hán nói
tiếng Việt! Tổ tiên người Hán
vốn là người Việt. Do thời gian đi xa, không gian cũng xa và hoàn cảnh lịch sử
bắt phải “nói ngược” nhưng “hương âm vô cải” nên những thế kỷ đầu Công nguyên, người
Hán vẫn nói tiếng Việt! Không có gì lạ, khi một người Bana hôm nay sang
Indonesia, liền nghe và nói được tiếng địa phương. Người Trung Quốc đã thực
hành một cuộc chơi: mời cặp nam nữ người Thái Lan sang giao lưu với thanh niên Choang.
Người Thái cứ nói tiếng Thái, người Choang cứ nói tiếng Choang mà hiểu được
nhau! Như vậy, ít nhất trong 400 năm đưới
thời nhà Hán, quan lính Hán sang Việt Nam nói tiếng Việt. Chữ Hán được đọc
bằng tiếng Việt. Một chứng cứ cho chuyện này là bức thư của Hứa Tịnh, một người
phương Bắc di cư xuống làm quan với Lưu Bị, viết trả lời Tào Tháo: “đã đi từ Hội
Kế (Cối Kê - Hàn Châu ngày nay), qua Giao Châu, Đông Âu, Mân Việt, cả vạn dặm
mà không thấy đất Hán.”
(从会稽“南至交州,经历东瓯、闽越之国,行经万里,不见汉地” –
Từ Hội Kế nam chí Giao Châu, kinh lịch Đông Âu, Mân Việt chi quốc, hành kinh vạn
lý, bất kiến Hán địa.) Như vậy, tuy 400 năm thuộc nhà Hán nhưng vùng Giang Nam
vẫn hoàn toàn là Việt: người Việt, phong tục Việt và tiếng nói Việt” (2)
Chỉ sau thời Hán, do loạn
Ngũ Hồ, nhiều tộc du mục vào chiếm đất Trung Hoa, đưa tiếng nói của họ vào, khiến
cho tiếng nói ở Trung Nguyên thay đổi. Thời này, việc học chữ Hán và giao tiếp
với người phương Bắc trở nên khó khăn hơn.
4. Sự ra đời của Đường âm
Sau thời gian tao loạn dài,
nhà Đường xác lập địa vị thống trị. Lúc này tiếng nói Trung Nguyên cũng rối loạn,
mỗi nơi nói một khác khiến cho người trong nước không hiểu được nhau. Chính quyền
phải dùng tiếng nói của kinh đô Tràng An làm ngôn ngữ giao tiếp trong triều
đình. Buộc quan lại các tỉnh nhập kinh phải nói tiếng kinh đô. Dân gian gọi là quan
thoại. Sau này được gọi là Đường âm. Kinh đô Tràng An là đất từ xa xưa của người
Lạc Việt. Là trung tâm văn hóa của quốc gia văn minh bậc nhất trong lịch sử
Trung Hoa, Tràng An tập trung đông đảo trí thức nên tiếng nói chịu ảnh hưởng
nhiều của chữ viết: bớt phần nôm, nặng phần chữ. Đường âm truyền sang Việt Nam,
được cha ông ta gọi là chữ Nho hay chữ của thánh hiền. Sau 1954 được gọi là từ
Hán Việt. Theo tôi cách gọi này không đúng bởi lẽ xuất phát từ suy nghĩ sai lầm:
“chữ của Hán còn cách đọc của Việt nên gọi là từ Hán Việt.” Kỳ thực Đường âm là tiếng nói của người Việt sống ở
Tràng An, do hoàn cảnh lịch sử riêng mà được hình thành vào thời nhà Đường.
Ông Nguyễn Tài Cẩn cho rằng: “Hán Việt là tiếng nói của kinh đô Tràng An thời
nhà Đường được đem sang dạy ở Việt Nam.” Thực ra, phần được đưa sang Việt Nam chỉ là những tiếng nói được ký tự. Trong thực tế,
tiếng nói thì nhiều nhưng chữ chế ra lại ít. Mặc dù dùng giải pháp từ đồng âm nhưng cũng còn rất nhiều tiếng không được ký tự, chỉ được truyền
khẩu trong dân gian. Tại Trung Nguyên, những tiếng không được ký âm dần dần bị
mai một. Tình hình cũng giống ở miền Giang Nam hiện nay, người ta thống kê được
khoảng 20% tiếng nói không được ghi thành chữ mà chỉ được truyền miệng trong
dân gian. Với thời gian, những tiếng nói dân dã này rồi sẽ biến mất! Trong khi
đó, ở Việt Nam cha ông chúng ta khắc phục hạn chế của chữ Nho bằng cách làm ra
chữ Nôm, bổ sung vào vốn văn tự khối lượng lớn chữ viết, để ký tự được tất cả
tiếng nói của cộng đồng. Nhờ vậy mà sáng tạo được những áng văn chương tuyệt
tác. Sau này, chữ quốc ngữ ký âm được cả chữ Nho, cả tiếng nói dân dã. Nhờ đó
tiếng nói của người Việt Nam càng phong phú, giầu có hơn và càng xứng đáng là mẹ
các ngữ (mère des langues) như H. Frey tuyên bố. (3)
Như vậy: toàn bộ hệ thống cách đọc Đường âm được mang từ Tràng An sang mà hoàn
toàn không phải sản phẩm sáng tạo của người Việt Nam! Lẽ đương nhiên, việc
người Việt không bị đồng hóa không liên quan gì tới từ Hán Việt!
III.
Vì sao người Việt không bị đồng hóa?
Về chuyện này có thể viết cả
một cuốn sách nhưng theo tôi, có ba lý do cốt lõi:
-
Về mặt
di truyền học: Người Việt Nam có chỉ số đa dạng di truyền cao nhất trong các sắc dân châu Á. Điều này đã đươc nhà di truyền S.W. Ballinger công bố từ 1992. Độ đa dạng di truyền chỉ có thể chuyển từ cao
xuống thấp. Khi sinh ra con, cha mẹ san sẻ một phần “độ đậm đặc nòi giống” của
mình cho đứa trẻ nên dòng huyết thống càng xa càng nhạt. Trong khi đó, con cháu
không bao giờ lội ngược dòng trở lại “độ đậm đặc nòi giống” như cha ông. Có thể
ví, dân tộc Việt Nam là một biển nước mặn mà mỗi người Hán xuống Việt Nam là một
thùng nước lợ. Những thùng nước lợ hòa vào biển mặn không những không thể làm
biển nhạt đi mà, cái thùng nước lợ bị mặn theo!
-
Về
tiếng nói:
Việt Nam là nơi phát tích của dân cư Trung Hoa
nên tiếng Việt là ngôn ngữ gốc với những đặc điểm: vốn từ phong phú, đa thanh, giọng
nói sáng rõ và nhất là được nói theo trật
tự chính trước phụ sau. Người từ Trung Hoa trở về Việt Nam – nói chính xác
là trở về đất tổ - mang về ngôn ngữ bị pha trộn, biến dạng và nhất là cách nói
ngược. Cố nhiên, người Việt không thích thú thứ tiếng nói như vậy để mà học!
-
Về hoàn cảnh lịch sử:
Lịch
sử đã tạo ra ở Việt Nam cộng đồng làng xã vô cùng vững chắc, hữu hiệu chống lại
sự xâm nhập từ bên ngoài, ngay cả người khác xã. Người Hán hầu như không có cơ
hội nhập tịch làng Việt Nam. Họ chỉ có thể tới sống nơi kẻ chợ, hành nghề làm thuê hay buôn bán và được gọi bằng
danh xưng: thằng Ngô, chú Khách. Mặt khác, dù âm mưu đồng hóa là kiên trì và
thâm độc nhưng do sức phản kháng kiên cường của người Việt, nên nhiều viên quan
buộc phải ngó lơ những yêu cầu khắt khe của triều đình, cốt sao thu được thuế
và giữ được ổn định. Một đặc điểm khác là, do bên trong Trung Quốc luôn xảy ra
bạo loạn, đảo chính nên sự thống trị nhiều khi bị buông lỏng. Những lúc như vậy,
tinh thần Việt được phục hưng. Một điều nữa phải nói là may mắn: suốt trong nhiều
thế kỷ người Hán nói tiếng Việt rồi để lại Đường âm, một thành tựu tuyệt vời về
ngữ âm. Nhưng ngay sau đó, nước ta giành lại quyền tự chủ, thoát khỏi ách đô hộ.
Ta dùng Đường âm như một quốc bảo làm quốc ngữ mãi tới sau này. Trong khi đó,
Trung Quốc luôn loạn lạc, các tộc người phương Bắc xâm chiếm, thống trị khiến
tiếng nói biến đổi theo. Đường âm biến mất khỏi Trung Quốc. Do là nước độc lập, chúng ta
không buộc phải học những thứ quan thoại của phương Bắc. Vì vậy giữ được tiếng
nói của mình.
Trung Thu 2015
Ghi thêm:
Tôi gửi bài viết cho tạp chí Nghiên cứu quốc tế và nhận được thư trả lời của Tiến sĩ Lê Hồng Hiệp:
"Kính chào anh Hà Văn Thùy,
Sau khi đọc kỹ và cân nhắc, chúng tôi nhận thấy một số luận điểm, tuyên bố của anh trong bài còn gây nhiều tranh cãi và cần thời gian để xác thực thêm về mặt chứng cứ khoa học, nên tạm thời chúng tôi chưa thể đăng bài này của anh, mong anh thông cảm.
Cám ơn anh và kính chúc anh sức khỏe!
LH Hiệp"
Tài
liệu tham khảo:
1. Hà
Văn Thùy. Tìm lại cội nguồn văn hóa Việt. NXB Văn học, 2006
2. Hà
Văn Thùy. Viết
lại lịch sử Trung Hoa. http://www.amazon.com/Viet-Lai-Lich-Trung-Vietnamese/dp/1500462675/ref=sr_1_1?s=books&ie=UTF8&qid=1407022568&sr=1-1&keywords=ha+van+thuy
3. Hà
Văn Thùy. Tiến trình lịch sử văn hóa Việt
http://www.amazon.com/Tien-Trinh-Lich-Vietnamese-Edition/dp/1502407043/ref=pd_sim_b_1?ie=UTF8&refRID=0166EHCRB7JE84435N41
4. Hà
Văn Thùy. Tìm bản gốc câu kinh Thi Lang bạt kỳ hồ http://www.chungta.com/nd/tu-lieu-tra-cuu/tim-ban-goc-cua-bai-kinh-thi-lang-bat.html