LỜI SAU
CÙNG THƯA VỚI ÔNG PHẠM TRẦN ANH
Hà Văn Thùy
Sau khi bài Lầm lẫn đáng tiếc về sử Việt của
ông Phạm Trần Anh được đăng trên Nhật báo Văn hóa, tôi gửi cho ông Phạm Trần
Anh một bản sao kèm theo thư sau:
Kính Bác Phạm Trần Anh,
Như đã có lần thưa với Bác, do khảo
cứu không kỹ nên có những chỗ Bác viết chưa phù hợp sự thật, đề nghị Bác xem lại
kẻo di hại về sau. Bác không hồi đáp cũng không sao nhưng tiếc rằng một số cái
sai vẫn được tiếp tục truyền bá. Do vậy, buộc tôi phải viết bài này và đăng
trên Nhật báo Văn hóa.
Xin Bác vào đọc và nếu có thể, trao
đổi lại.
Kính
Hà Văn Thùy
Ngày 12.3 trên Nhật báo Văn hóa xuất hiện bài
viết dài Tình tự tộc Việt của ông Phạm Trần Anh. Không biết có phải
để trả lời tôi không khi ông không gọi đích danh tôi mà dùng nhóm từ phiếm chỉ một
nhà nghiên cứu lịch sử Việt. Mặt khác, trong khi tôi trao đổi với ông về học
thuật thi ông chính trị hóa, bù lu bù loa chống Cộng, chống Tàu, mặc nhiên đặt
cho mình thế thượng phong của chính nghĩa dân tộc, dồn tôi vào thế đối kháng của
kẻ đồng lõa với Tàu với Cộng! Trò như vậy vốn xưa, nay càng không mới, khó lừa
khó dọa được ai. Tuy có điều là muốn chống Tàu thì tối thiểu phải biết Tàu là
ai? Muốn chống Cộng thì cũng phải biết, Cộng sai chỗ nào. Nếu không dễ trở
thành kẻ vô minh nhổ nước bọt lên trời!
Dù sao
đi nữa, tôi cũng xin thưa với ông đôi lời.
1.Tôi kinh ngạc khi đọc những dòng này: “Sự thật là cư dân Hòa Bình tức
người Tiền Việt cách ngày nay khoảng 40 ngàn năm khi khí hậu bớt lạnh đã thiên
cư lên phương Bắc và do nước biển dâng lên cao nên phải thiên cư lên miền cao ở
Tây Bắc tới cao nguyên Malaya rồi khi nước biển rút dần mới tiến xuống định cư ở
vùng lưu vực các con sông Dương Tử, Hoàng Hà rồi xuống Bắc Việt Nam.” Kinh
ngạc vì nghĩ, lẽ nào “sử gia” của chúng ta không biết rằng, thời đó, đang trong
Kỷ Băng hà, mực nước biển thấp hơn ngày nay 130 mét, người Việt từng đoàn rủ
nhau đi bộ sang châu Úc chơi với cangaroo hay săn hổ Tasmania đem về nấu cao,
thì biển lấy nước đâu để dâng cao, dồn người Hòa Bình tới tận chân núi Hy Mã Lạp
Sơn? Thêm nữa, nếu nước dâng như thế thì còn sự sống nào tồn tại trên khắp cõi
Đông Á?! Rồi khi nước rút thì người từ chân Thiên Sơn trở về định cư ở lưu vực
các con sông… Nếu đúng vậy thì đương nhiên, tuổi của các di tích phía Tây Bắc
phải cao hơn Đông Nam. Trong khi thực tế cho thấy điều ngược lại: tuổi của di
tích phía Nam cao hơn phía Bắc và tồn tại liên tục từ văn hóa Hòa Bình tới Bắc
Sơn rồi Đông Sơn. Cũng vậy, Tiên Nhân Động, Ngọc Thiềm Nham vùng Giang Tây, Quảng
Tây liên tục từ hơn 20.000 năm trước cho đến mãi sau này! Kinh ngạc vì có “sử
gia” nói những điều trái hẳn với sự thực.
2. Ông Phạm
Trần Anh viết: “Chứng cớ khoa học mới nhất có tính thuyết phục nhất, một lần
nữa khẳng định tộc Việt và Hán tộc là 2 tộc người khác nhau. Genome mã di truyền
DNA của đại tộc Việt và Tàu Hán hoàn toàn khác nhau. Đặc biệt, Việt tộc và các
dân tộc Đông Nam Á, kể cả người Trung Quốc ở miền Đông và miền Nam Trung Quốc
có cùng một Haplotype A B C D và có yếu tố đột biến di truyền đặc biệt của châu Á trong khi
Hán tộc không có yếu tố này.”[1]
Thật không
ngờ, học vấn của ông Phạm Trần Anh lại ở mức đó sao? Thông cảm với ông, một người
chịu nhiều năm tù tội lại không có chuyên môn Sinh học. Nhưng việc không biết
mà cứ nói đại thì không thể chấp nhận. Một người có trình độ tối thiểu về Sinh
học đều biết rằng, mỗi loài, mỗi chủng sinh vật đều được đặt tên theo
khoa học. Khi đã được gọi là Homo sapiens thì ở đâu nó cũng là người và
mang bộ gen người. Một khi người Hán và người Việt Nam cùng được xếp vào chủng
Mongoloid phương Nam thì làm sao “Genome mã di truyền DNA của đại tộc Việt
và Tàu Hán hoàn toàn khác nhau”? Thật buồn khi tranh luận khoa học mà lại
phải căn vặn nhau chuyện vụn vặt như vậy! Ông Phạm Trần Anh dẫn Ballinger nhưng
vì thiếu kiến thức về di truyền nên hiểu sai tác giả, làm cái việc dại dột: đưa
roi cho kẻ khác vụt mình. Hồn cốt bài Phân tích ADN ty thể ở Đông Nam Á
cho thấy tính liên tục di truyền của quá trình di cư Mongoloid cổ đại, (Southeast
Asian mitochondrial DNA Analysis reveals genetic continuity of ancient
Mongoloid migration) là ở câu này: “Tất cả các nhóm dân cư châu Á được
phát hiện có chung hai dạng đa hình AluIIDdeI cổ đại ở nps 10394 và 10397 và giống
nhau về mặt di truyền cho thấy họ có chung tổ tiên.” Và “người Việt Nam là đa dạng nhất và
do đó, dân số già nhất. (All Asian populations were found to share two ancient AluIIDdeI
polymorphisms at nps 10394 and 10397 and to be genetically similar indicating
that they share a common ancestry.) and (the Vietnamese are
the most diverse and, hence, the oldest population.) Vâng, họ có chung tổ tiên. Trong tổ
tiên chung đó “người Việt Nam già nhất” có nghĩa là Việt Nam thuộc
ngành đầu dòng, ngành trưởng của châu Á! Vậy sao lại hoàn toàn khác nhau
về mặt di truyền, thưa “sử gia”?!
Không chỉ thế, ông Phạm Trần Anh còn xuyên tạc Ballinger khi nói “Haplotype A B C D có yếu tố đột biến di truyền đặc biệt của châu Á trong khi Hán tộc không có yếu tố này.” Trong bài của mình, Ballinger không chỉ nêu bốn haplog trên mà còn haplog E, F, P, Q nhưng không có chỗ nào nói như trên cả. Bởi lẽ câu đó vô nghĩa! Chỉ khi đọc tài liệu Suy luận lịch sử loài người ở Đông Á từ nhiễm sắc thể Y (Inferring human history in East Asia from Y chromosomes) của hai nhà di truyền Trung Quốc Vương Truyền Siêu và Lý Huy, tôi mới biết, dân cư Đông Á gồm bốn Halogroup C, D, N, O. Trong đó theo hình trên, nhóm C thuộc chủng Melanesian, nhóm D thuộc chủng Negritos, nhóm N thuộc chủng Mongoloid, nhóm O thuộc chủng Indonesian. Đối chiếu với công trình Nhân chủng học Đông Nam Á của Nguyễn Đình Khoa thì thấy, bốn chủng trên được sinh ra ở Việt Nam từ quá trình hòa huyết giữa hai đại chủng Mongoloid và Australoid từ châu Phi tới, rồi 40.000 năm trước đi lên Đông Á. Cùng cha mẹ nên đương nhiên cùng một cội nguồn. Vậy không thể khác nhau về di truyền!
3. Về
Hoàng Đế
Hoàng Đế
là nhân vật trung tâm của lịch sử Trung Hoa. Không hiểu Hoàng Đế thì không thể
hiểu lịch sử Trung Quốc. Nhưng có thể nói chưa mấy ai hiểu được nhân vật huyền
thoại này. Mà huyền thoại thì không phải là lịch sử. Coi huyền thoại cũng như lịch
sử là sai lầm chết người. Cụ thể là năm 2007, người Trung Quốc bạt ngọn núi ở
Trịnh Châu bên Hoàng Hà, tạc bức tượng Hoàng Đế và Viêm Đế. Nhìn bức tượng, người
hiểu biết thấy hai thần tượng của dân tộc Trung Hoa bị xuyên tạc. Trước hết,
Viêm Đế sống trước Hoàng Đế 600 năm nên việc kéo cụ viễn tổ về ngồi chung môt
chiếu với con cháu là bất kính, là lẫn lộn thời gian lịch sử. Sau nữa, Viêm Đế
người Viêm tộc da đen nên hình người trên tượng không phải cụ. Người ta đã sai
khi dựng tượng theo truyền thuyết Viêm Hoàng tử tôn. Thoát ra khỏi truyền thuyết,
Học giả Zhou Jixu của pennsylvania university đề xuất một
Hoàng Đế như sau:
“Không giống như các dân cư Ngưỡng
Thiều và Hà Mẫu Độ là những người đến từ miền Nam Trung Quốc, dân cư của Hoàng
Đế đến từ phía Tây của Trung Quốc, từ phần phía Tây của lục địa Âu-Á. Họ chinh
phục người dân của lưu vực Hoàng Hà và Dương Tử, những người thủ đắc nền văn
hóa nông nghiệp phát triển.
Bằng cách kết hợp văn hóa riêng của
họ với các yếu tố văn hoá của người bản địa, dân cư của Hoàng Đế từng bước phát
triển một nền văn minh rực rỡ mới vào thời Hạ, Thương và Chu. Họ thay thế người
dân bản địa nắm giữ vai trò lãnh đạo trên các giai đoạn lịch sử Trung Quốc. Cho
rằng dân cư của Hoàng Đế là một chi nhánh của người Ấn –Âu cổ, là một trong những
sự kiện đáng kể nhất nay được biết tới trong lịch sử nhân loại.”
Tổng hợp tri thức từ truyền thuyết, lịch sử, khảo
cổ và di truyền, tôi phục dựng một Hoàng Đế của Hà Văn Thùy. Vị này gần giống với
nhân vật của Zhou Jixu, chỉ khác là ông không phải người Ấn-Âu mà là Mông
Cổ phương Bắc (North Mongoloid), những bộ tộc cũng từ Việt Nam đi lên. “Khoảng
năm 2698 TCN, người Mông Cổ đánh vào Trác Lộc, chiếm đất của người Việt ở Nam
Hoàng Hà, lập nhà nước Hoàng Đế. Bại trận, một bộ phận người Việt từ lưu vực
Hoàng Hà (Núi Thái-Trong Nguồn) di tản xuống phía Nam, đem nguồn gen Mongoloid
về, chuyển hóa dân cư Việt Nam và Đông Nam Á sang chủng Mongoloid phương Nam…
Vào Nam Hoàng Hà, người Mông Cổ bỏ lối sống du mục, học nghề nông và văn hóa của
người Việt. Do sống chung, lớp người lai Mông-Việt ra đời, tự gọi là Hoa Hạ. Do
nhân số ít và văn hóa chưa phát triển, người Mông Cổ bị người Việt đồng hóa về
máu huyết cũng như văn hóa…” là khám phá của Hà Văn Thùy, chưa từng có trong
mọi sử sách nhân loại. Khi được người bạn trẻ hỏi về những chuyện này, nếu là
người thực sự cầu thị, ông Phạm Trần Anh nên nói với họ: “Đó là đề xuất của
một cá nhân, có thể đúng có thể sai. Bằng tất cả năng lực của mình, anh (chị)
hãy phản bác ý tưởng đó. Nếu thành công, anh (chị) sẽ là thầy của nhà nghiên cứu
này. Nhưng xin đừng vội nói “không chấp nhận được” rồi cho qua!”
Không hiểu Hoàng Đế không hiểu lịch sử Trung
Hoa cũng đúng với trường hợp ông Phạm Trần Anh. Đó là việc, Đế Khốc chắt của
Hoàng Đế là người Việt, vì theo ông, Hoàng Đế người Việt. Khốc đẻ ra Nghiêu, Tiết
và Tắc. Khi Nghiêu truyền ngôi cho Thuấn, Tiết và Tắc đã hậm hực. Khi Thuấn
truyền cho Vũ thì Tiết và Tắc tạo phản, bị vua Vũ đánh đuổi ra phía Tây, buộc
phải sống du mục. Khi nhà Hạ hủ bại, con cháu của Tiết là Thành Thang lấy danh
nghĩa khôi phục đế thống của Hoàng Đế, tập hợp dân chúng diệt nhà Hạ, lập nhà
Thương. Khẳng định Hoàng Đế người Việt nhưng rồi cũng chính ông Phạm Trần Anh xác
quyết hậu duệ của ngài là Mông Cổ! Tại sao lại có sự bất nhất như vậy? Ông
không nhận ra rằng, từ Nghiêu, Thuấn đên Thương, Chu, lịch sử, văn hóa Trung Quốc
là một dòng chảy liên tục, nhất quán. Nếu là triều đại ngoại bang xâm lăng thì
làm sao sau cuộc chiến diệt vua Kiệt, nhà Thương phát triển ổn định, làm nên
văn minh Trung Hoa rực rỡ? Nhà Thương là triều đại được coi là chính thức khai
sáng Trung Quốc, văn tự đã trưởng thành, được thế giới nghiên cứu kỹ lưỡng đâu
phải chuyện tù mù mà tùy ý bịa đặt thưa ông?
4.Cái tật của ông Phạm Trần Anh là sính “sáng tạo”
thuật ngữ: “Người Tiền Việt” (Proto-Viets); đại chủng Hòa Bình, đại chủng Bách Việt; người Indonesian mà
chúng tôi gọi là Malaysian=Malayo-Viets; Dân tộc Việt là một dân tộc thuộc đại chủng Hoabinhoids... Người xưa dạy, nhập gia tùy tục. Gì đi nữa thì anh cũng chỉ là
người nghiên cứu nghiệp dư. Bước vào lâu đài nghiêm cẩn của những nhà viết sử
chuyên nghiệp, trước hết phải tôn trọng các “tục” của họ. Trong đó thuật ngữ là
những công cụ được điển chế nghiêm nhặt. Một thuật ngữ đưa ra để được chấp nhận
là cực khó. Phải trình bày đề án, được cộng đồng cứu xét rồi công nhận như tài
sản chung. Đâu phải chuyện ai muốn cũng có thể tung ra những thuật ngữ theo ý
mình? Xin được hỏi: Tại sao lại là Tiền Việt? tiêu chí của người Tiền Việt
là gì về mặt di truyền, về mặt văn hóa? Nó khác người Việt ở chỗ nào? Hòa Bình
là một nền văn hóa, con người của nó được gọi là Hoabinhian trong dòng dân cư
và văn hóa Việt, xuất hiện từ khoảng 22.000 năm trước. Vậy trước cái gọi là đại
chủng Hòa Bình thì con người được gọi là gì? Khi văn hóa Hòa Bình bị văn
hóa khác thay thế thì cái “đại chủng Hòa Bình” có còn không? Tại sao không dùng
danh xưng tộc Việt, người Việt xuyên suốt? Đai chủng Bách Việt lại
càng vô lối. Bởi ông hiểu sai về Bách Việt nên nói theo cảm tính. Bách Việt chỉ
là khoảng hơn chục tiểu quốc xuất hiện khi nước Việt của Vô Cương bị nước Sở diệt.
Con cháu của Vô Cương đứng lên làm vua một quận một huyện, mà cũng chỉ tồn tại
từ năm 333 tới 222 TCN thì biến mất. Hơn chục tiểu quốc, thủ lĩnh chỉ dám xưng
là “quân trưởng,” đầu không chằng, chân không rễ thì làm sao mà xứng đáng với danh
xưng to tát “đại chủng” gán cho nó?
5.Đôi chuyện hài xin kể để mua vui. Có người hỏi
tôi: “Sử của Phạm Trần Ânh có nhiều ý tưởng rất giống của bác. Tại sao vậy?”
Tôi cười: “Thì tôi cũng chỉ dịch của người khác thôi mà!” Tuy nhiên sự đời
không đơn giản vậy. Mượn văn thời @ rất dễ. Nhưng không phải bao giờ ăn vụng
cũng chùi được mép. Còn nhớ, năm 2004, ký giả Hoài Thanh của tờ Người Việt ở
Cali chuyển cho bài báo của Jin Li trên tờ Los Angelet time ngày 29.9.1998, viết
về việc người di cư châu Phi tới Việt Nam. Quá mừng, tôi dịch, vô tư phiên tên
tác giả là Lý Tiến rồi công bố. Ít lâu sau bản dịch cùng cái tên Lý Tiến vào ngồi
trong sách của ông Phạm Trần Anh. Chuyện thường ngày… Nhưng nhiều năm sau, gặp
những bài khác của vị Giáo sư Đại học Phúc Đán này, tôi tra cứu kỹ hơn thì giật
mình: Jin Li phải phiên là Kim Lực. Ở những tài liệu sau này tôi không dùng tên
Lý Tiến nữa. Nhưng thật tội nghiệp, đứa con hoang của tôi vẫn nhăn răng cười nhạo
cái dốt của cha nó trong sách của “sử gia” họ Phạm. Năm 2006 từ một thông tin
trên mạng về việc khám phá ra chữ cổ 12000 năm trước ở di chỉ Bán Pha Thiểm Tây
Trung Quốc, tôi truy cập tài liệu gốc trên tạp chí hàng đầu rồi viết thành bài
báo hoành tráng Bản thông điệp 12.000 năm của tổ tiên người Việt. Mấy
năm sau, nghi ngờ sự chính xác của tài liệu, tôi tra tìm thì nó biến mất tăm.
Hóa ra khi phát hiên bị lừa, tạp chí đã rút bài. Sự thật, di chỉ đó chỉ có
6700–5600 tuổi. Chữ khắc trên bình gốm đang ở dạng giáp cốt văn, chẳng có “bản
thông điệp” nào cả! Từ lâu tôi đã quên cái chuyện ngớ ngẩn này nhưng không hiểu
sao nó lại hiện về chình ình trên bài viết phản bác tôi của ông Phạm Trần Anh
di chỉ Bán Pha 12.000 năm trước?! Trong bài viết của mình, nhà yêu dân
tộc Phạm Trần Anh dõng dạc kêu to cảm thán: “Chữ Trung Hoa là chữ Việt cổ.
Nền văn minh Trung Quốc chính là văn minh Việt cổ. Núi Thái Sơn và Sông Nguồn
là có thật…” Xin ông làm ơn cho biết, những ý tưởng vốn “lạ tai” trên
là phát kiến của ông hay được chép từ sách nào?!
Tự hào dân tộc là điều tốt nhưng xin đừng biến
cái “tự hào” thành một thứ khẩu hiệu thùng rỗng kêu to. Viết sử để lại cho muôn
đời không đơn giản. Hơn đâu hết, sử “quý hồ chân ...” Đấy là lời sau cùng xin
thưa với ông Phạm Trần Anh.
Sài Gòn, 17.3. 2021
Tài liệu tham khảo
1 S.W. Ballinger et al. Southeast Asian
mitochondrial DNA Analysis reveals genetic continuity of ancient Mongoloid
migration
https://www.ncbi.nlm.nih.gov/pmc/articles/PMC1204787/
2. Chuan-Chao Wang & Hui Li. Inferring
human history in East Asia from Y chromosomes
https://www.researchgate.net/publication/237015791_Inferring_human_history_in_East_Asia_from_Y_chromosomes
3.Zhou Jixu. The Rise of Agricultural
Civilization in China:The Disparity between Archeological Discovery and
the Documentary Record and Its
Explanation
http://sino-platonic.org/complete/spp175_chinese_civilization_agriculture.pdf