Nghe nhiều người khen cuốn Ba
người khác của nhà văn Tô Hoài, tôi cố tìm đọc. Đọc xong thì hoang
mang…
Nói cho ngay, đấy là cuốn sách viết khéo với nhiều cảnh đời sống động và được
“lên hương” bằng yếu tố gợi dục đậm đà. Quả là cái khéo của bà hàng xén chợ
phiên biết bày bán bắt mắt những món hàng xanh xanh đỏ đỏ ...
Từng đọc Don Quichotte, từng đọc Tội ác và trừng phạt, Chiến tranh và
Hòa bình, Vụ án, Trăm năm cô đơn rồi Số đỏ, Nỗi buồn chiến tranh, Hồ Quý
Ly… người đọc khó lòng chấp nhận Ba người khác là tiểu thuyết! Nếu
không phải lập lờ đánh lận con đen thì điều này chứng tỏ nhà văn lớn của chúng
ta thiếu kiến thức sơ đẳng về thể loại văn chương. Tiểu thuyết (novel) là
truyện kể nhưng không phải mọi truyện kể đều là tiểu thuyết. Phẩm chất chân
chính của tiểu thuyết là hư cấu (fiction), là tưởng tượng, là sự khát quát. Do
thiếu hư cấu tưởng tượng mà cuốn truyện trở nên manh mún, vụn vặt thậm chí nhảm
nhí trước hiện thực lớn lao của cuộc Cải cách ruộng đất long trời lở đất. Do
thiếu tính khái quát nên hiện thực dù sống động trong cuốn sách cũng chỉ là một
nửa sự thực, làm cho thực tế đất nước bị bóp méo, xuyên tạc đến thảm hại. Thực
chất cuốn sách chỉ là một thứ tự truyện (non-fiction) trá hình… Không, Cải cách
không đơn giản như vậy. Không phải bỗng dưng mà “ba thằng lăng nhăng” làm đảo
lộn được xã hội. Nó có nguyên nhân sâu xa từ những cuộc chỉnh quân chỉnh cán,
từ phát đạn bắn vào Người Mẹ Việt Nam
yêu nước là bà Nguyễn Thị Năm. Nông thôn Việt Nam cũng không hèn hạ khiếp nhược
như vậy. Nếu không phải là sự cố đẫm máu Ba làng An thì cũng có hàng nghìn “địa
chủ” “phản động” viết thư tuyệt mệnh gửi cho Đảng, cho Bác “xin cứu con, cứu
các đồng chí, cứu đất nước” và có hàng nghìn người trước khi chết thảm miệng
còn hô: “Hồ Chủ tịch muôn năm! Đảng Lao động Việt Nam muôn năm!” Hậu Cải cách cũng
không như tác giả mô tả. Dù cho ông cam đoan là sự thực thì cái sự thực được mô
tả một cách tự nhiên chủ nghĩa hóa ra lại quá chừng dối trá! Hàng nghìn “ông
đội” trung kiên sau Cải cách được đề bạt. Hàng nghìn cốt cán bần cố nông do tố
điêu được kết nạp Đảng, khi sửa sai bị nông dân săn đuổi, đã được điều lên
huyện lên tỉnh, được chuyển vùng. Họ trở thành nòng cốt trong đội ngũ cán bộ,
là những chủ thể của hợp tác hóa, rồi cải tạo công thương nghiệp tư bản sau
này. Cái tàn hại của Cải cách ruộng đất không phải là cơn bão đổ nhà gẫy cây mà
là di hại lâu dài trong suốt hành trình của đất nước từ những cốt cán đó!
Nếu văn là người thì phải hiểu thế nào đây về tư cách công dân, tư cách nhà văn
của Tô Hoài? Những người chính trực đi cùng cách mạng nửa thế kỷ nay thường
nói: mình là nạn nhân mà cũng là tội phạm của hiện tình đất nước. Nguyễn
Minh Châu sám hối bằng “Lời ai điếu…” Chế Lan Viên sám hối trong Di cảo thơ…
Nhưng với Tô Hoài thì không thế. Ông không hề là nạn nhân vì trong những năm
tháng hiểm nghèo nhất cho hàng triệu người thì ông là đội phó cải cách, trên cả
trời, có toàn quyền luận tội, kết án, đêm ôm gái quê. Sau Cải cách, khi văn học
cách mạng là thống soái, ông có Vợ chồng A Phủ, Truyện Tây Bắc để hóa
thân thành một trong vài ba người vai vế nhất của Hội Nhà văn Việt Nam , cái hội
sang trọng và hưởng nhiều ơn mưa móc. Miệng thế gian có cả câu vè về ông: “Đảng
đoàn là đảng đoàn Hoài, chỉ đi nước ngoài thực tế thì không!”. Vì những
cống hiến đó, ông “ẵm” Giải thưởng Hồ Chí Minh đợt 1, giải văn chương Giao Chỉ
danh giá bậc nhất và nghe đâu ông còn được bằng khen về công trạng bảo vệ Đảng!
Khi đất nước đổi mới, ông có Cát bụi chân ai, Chiều chiều rồi bây giờ là
Ba người khác… Trước vấn nạn của dân tộc, ông xoa hai bàn tay như người
vô can, “hò lơ hò lờ”, tưng tửng kể chuyện đời xưa, chuyện của người khác! Một
tuần chay nữa ông có nước mắt: được suy tôn là người can đảm, dám nói sự thật!
Dù có thực lòng nghĩ thế thì tôi cũng buộc phải nghi ngờ mình, bởi lẽ nhiều nhà
văn uy tín và không ít người tử tế ngợi ca tác phẩm của ông.
Vì sao, tôi tự hỏi?
Một dịp may khiến tôi giác ngộ. Đấy là Tết Đinh Hợi, tôi đến thăm người bạn
thân, là nhà văn “có môn bài”. Câu chuyện của chúng tôi tâm đắc êm xuôi xướng
tùy trong mọi đề tài cho tới khi đụng vào Ba người khác. Tôi vừa hé lộ
suy nghĩ của mình thì bị dằn mặt:
“Tôi kính phục Tô Hoài.” Bạn ngắt lời tôi khá thô bạo. Sau Dế mèn phiêu lưu
ký thì đây là tác phẩm quan trọng nhất của ông ta.
Thấy bạn “lên cơn”, tôi đấu dịu:
“Nhưng đấy đâu phải là tiểu thuyết!”
“Vậy ông bảo phải thế nào mới là tiểu thuyết?” Bạn tôi vặc lại. Mỗi nhà văn là
người tạo ra phong cách! Mà cần gì phải là tiểu thuyết hay không tiểu thuyết?
Miễn dám nói những điều người khác không dám nói là quý rồi. Ông xem, cuộc cải
cách như vậy mà mới chỉ có Sắp cưới của Vũ Bão gãi gãi bên ngoài như gãi
ghẻ. Đến bây giờ Tô Hoài dám nói lên tất cả! Đảng căm Tô Hoài lắm mà chưa tìm
cách nào trị được! Ông cứ viết đi. Tô Hoài đang chờ được “đánh” đó! Bất kỳ kẻ
nào đụng đến Tô Hoài cũng là nịnh Đảng, là chống lại tâm linh, nguyện vọng của
nhân dân…
Nghe giọng nói mang vẻ gây hấn dữ dằn chưa từng thấy nơi người bạn thân thường
ngày vốn hiền lành, tôi lặng im ngơ ngác. Chợt tôi nhận ra…. Bạn tôi như lò lửa
ngùn ngụt hận thù, là nỗi uất ức như chiếc lò so bật tung lên thỏa thuê sau bao
năm tháng bị kìm nén!
Tôi hiểu bạn, hiểu nỗi đau nỗi hận vẫn âm thầm chứa chất trong lòng người.
Cuộc Cải cách ruộng đất là vết dao phản trắc đâm sâu vào lòng dân tộc. Do chưa
được sửa sai thỏa đáng mà sau năm mươi năm vẫn còn nung mủ và rỉ máu! Công việc
bây giờ là phải lý giải một cách thuyết phục nguyên nhân của biến cố bi thảm
này để tránh lặp lại trong tương lai và hơn hết là hóa giải nỗi thù hận chưa
nguôi. Nhà văn đảng viên phải thay mặt Đảng của mình nhỏ những giọt nước mắt
sám hối trước dân tộc! Trong hoàn cảnh đảo điên của xã hội hiện tại, có lẽ hơn
cả tài năng, chính nhân cách nhà văn làm nên phẩm giá của văn chương!
Ba người khác của Tô Hoài không phải là như vậy!
Có thể như bạn tôi nói: Ba người khác là tác phẩm quan trọng nhất của
nhà văn Tô Hoài. Nếu vậy thì cái quan trọng chính là ở chỗ nó chôn vùi nhà văn
cả về văn chương cả về nhân cách?
Khai bút Xuân Đinh Hợi